Thần Phục III

Chương 11: Tướng bại trận




Nói là làm, tuyệt không nương tay.

Sở Dịch Thần dùng phương thức tàn nhẫn khiến hắn hiểu được kết cục cho phong cách xử sự và sự đối kháng của hắn. Cơn đau trên người còn chưa hết, hắn không dám động đậy, để mặc đối phương cởi quần ngủ xuống. Khi người phía sau dùng ngón tay ấm áp nâng tính khí của hắn lên để trước bồn cầu, Sở Vân Hàm đỏ mặt cứng ngắc nói: “Đừng, đừng như vậy...”

“Tôi cho anh một phút đồng hồ, nếu anh không tiểu được...” Nam nhân thẳng lưng, để bụng dưới dán vào mông hắn, hơi thở ấm áp mang theo chút ý tứ tình sắc hàm xúc nhiễu bên tai hắn, thanh âm cũng lạnh lẽo, “Tôi sẽ cắm vào cái miệng nhỏ phía sau của anh, thao đến khi anh không thể không chế mới thôi.”

Sở Vân Hàm cả người chấn động, hoảng sợ nói: “Hắn... Không thể như vậy.”

Sở Dịch Thần nhìn đồng hồ trên cổ tay trái, mặt không chút thay đổi nói: “Còn năm mươi giây.”

Hắn kích động vô thố đứng đó, muốn tập trung hết tinh lực, lại bởi vì thẹn thùng khẩn trương mà không thể nào đi được. “Từ từ... Tôi không được...”

“Còn mười lăm giây.”

Hắn muốn cầu xin tha thứ, nhưng tiếng đếm giờ phía sau vẫn không dừng lại. Hắn sợ hãi đến cả người run rẩy, cũng cùng phát ra một tiếng nức nở bi thương, bụng dưới căng thẳng, dòng nước ấm nóng vàng nhạt phun mạnh ra.

Trong nháy mắt ấy, trong đầu Sở Vân Hàm trống rỗng.

Nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.

Hắn rốt cuộc bị ép tới một hoàn cảnh không chịu đựng nổi như thế.

Nam nhân buông hắn ra, rửa sạch thủ, ra khỏi cửa nói với Đỗ Tùng: “Đưa hắn xuống dưới ăn cơm.”

Trong buồng vệ sinh, Sở Vân Hàm gục đầu xuống. Suy sụp đứng đó như một con rối gỗ mất đi linh hồn, trong mắt tràn ngập nước mắt khuất nhục.

Trong tòa nhà này lời nói của Sở Dịch Thần giống như thánh chỉ, sau khi hộ sĩ băng bó xong vết thương trên tay hắn, hắn liền dduwwojc đưa đến nhà ăn.

Nam nhân ngồi ở vị trí chủ nhà, trừ lần đó ra, chỉnh trương dài bàn ăn chỉ cả một bài ăn dài chỉ có duy nhất một chiếc ghế tựa đặt trên phải chủ vị

“Vân thiếu, mời.” Đỗ Xuyên kéo ghế ra cho hắn.

Mắt Sở Vân Hàm có hơi sưng, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh chủ vị, cũng không hề động đũa, mà nhìn Sở Dịch Thần nói: “... Tôi muốn nói chuyện với hắn.” Thấy đối phương không có phản ứng, hắn kiên trì tiếp tục nói: “Tôi cũng không phải muốn giải thích những chuyện tôi đã làm, tôi chỉ muốn cùng hắn nói chuyện giữa chúng ta...”

“Giữa chúng ta không có chuyện gì để nói hết.” Âm thanh lạnh lẽo cắt đứt lời nói của hắn.

Hắn cứng người một lát, cắn răng nói: “Rốt cuộc hắn muốn thế nào? Những gì hắn làm với tôi... Hôm qua còn chưa đủ sao?”

“Hình như đến giờ anh vẫn chưa hiểu rõ hoàn cảnh của mình thì phải.” Sở Dịch Thần đôi mắt tối đen như màn đêm không hề có ánh sáng, “Từ khoảnh khắc anh quyết định giấu diễm thân phận chạy trốn, đã định rõ vận mệnh trở thành kẻ thua của anh rồi. Là người thắng lợi, tôi có quyền được xử trí với anh. Tôi có thể cho anh cuộc sống sung sướng như một thiếu gia, cũng có thể cướp đi mọi thứ của anh, nuôi anh trong căn phòng này, làm công cụ tiết dục. Trò chơi này phải chơi như thế nào, chơi bao lâu, có bao nhiêu người tham gia đều do tôi quyết định, mà anh ngoại trừ tùy theo tôi, không có lựa chọn nào khác.”

Nghe sau những lời này, Sở Vân Hàm chỉ cảm thấy máu cả người đều đọng lại, không thể tin được nhìn đối phương, cả người lạnh lẻo. Hắn buồn bã hỏi: “Hắn sẽ giam tôi cả đời?”
Sở Dịch Thần thản nhiên nhìn hắn một cái, nói: “Cái này quyết định bởi việc anh có lấy lòng tôi không, khi tâm tình tôi tốt, có thể sẽ cho anh ra ngoài tản bộ.”

Hắn muốn nuôi dưỡng cùng chơi đùa mình như một con thú cưng.

Sở Vân Hàm xiết chặt nắm tay, mạnh mẽ đứng lên đi ra ngoài, lại bị bảo tiêu ở cửa chặn lại.

“Trở về, ngồi xuống.” Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của nam nhân vang lên.

Hắn đứng không nhúc nhích, giọng nói kiểu ra lệnh này khiến hắn chán ghét. Chớp mắt một cái lại bị đám nam nhân áo đen kéo về chỗ ngồi, đặt hắn xuống ghế.

“Ăn cơm.” Sở Dịch Thần nói.

Sở Vân Hàm vẫn không nhúc nhích, bị đè nén ngồi trên vị trí nhìn đồ ăn trước mặt. Sự ngây thơ không bạo lực bất hợp lí như vậy khiến nam nhân không nhịn được cong khóe môi, thản nhiên nói: “Nếu anh đã không ăn thì cũng không cần ăn. Đỗ Xuyên, từ giờ trở đi ngoại trừ nước thì không cho hắn ăn gì cả.”

“Vâng, thiếu gia.” Quản gia đứng một bên nghe thấy phân phó, lập tức sai người dọn bát đữa trước mặt Sở Vân Hàm đi.

“Sở Dịch Thần, rốt cuộc hắn muốn tra tấn tôi thế nào mới thỏa mãn?” Hắn tức giận đứng dậy, lập tức bị ấn lại chỗ ngồi một lần nữa.

“Anh cảm thấy đây là tra tấn, bởi vì anh chưa từng thực sự trải qua tra tấn chân chính.” Nam nhân gắp một miếng thịt để vào bát, nói, “Trước khi tôi ăn xong, anh không có quyền rời khỏi chỗ ngồi. Cho dù anh không ăn, cũng phải ngồi nhìn bên cạnh, cho đến khi tôi cho phép đứng dậy mới được đứng dậy.”

Trước khi bữa cơm này chấm dứt, người nọ không liếc mắt nhìn hắn một cái nào.

Sở Vân Hàm cả ngày chưa được ăn gì, sớm đã đói bụng, vậy mà một bàn đầy đồ ăn trước mặt lại không được ăn. Hắn cúi thấp đầu, dày vò ngồi đó, mãi đến khi người ngồi ở chủ vị đứng dậy, mới đờ đẫn hỏi: “Giờ tôi có thể về phòng chưa?”

“Tản bộ cùng tôi.” Nam nhân bước đôi chân dài hướng ra phía ngoài cửa.

Sau đó, Sở Vân Hàm không hề có nhân quyền bị bảo tiêu “mời” ra khỏi nhà ăn, đi sau Sở Dịch Thần.

Chạng vạng ngày hè, đã có mấy vì sao treo trên bầu trời, gió thổi vào cành lá rung động phát ra tiếng loạt xoạt, trong bóng cây còn có tiếng ve ngân nga. Kiến trúc nhà cũ vẫn giữ theo ohong cách Trung Quốc, ngói Lưu ly ở dưới ánh hoàng hôn ánh lên một vàng sáng lưu động xinh đẹp, chuông gió treo trên góc sừng cong của mái nhà phát ra âm thanh linh hoạt mà kỳ ảo. Bân cạnh hồ nước là một mảnh xanh lục um tùm, vài ba con cá chép qua lại tuần tra trong nước, đong đưa cái đuôi tạo ra những gợn sóng.

đọc ngantruyen.com/
Cả một đoạn đường, hai người đều không nói chuyện.

Một con chó lớn màu đen nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ thì hưng phấn sủa lên, phe phẩy cái đuôi chạy về hướng Sở Dịch Thần, vô cùng thân thiết cọ chân hắn, sau đó đi về hướng Sở Vân Hàm.

Hắn kinh hoàng lùi về sau hai bước, khẩn trương đến cả người cứng đờ.

Hắn sợ chó. Hồi trước hắn từng không nghe lời khuyên mà to gan lớn mật đến trêu một con chó cái, bị cào một cái gục trên mặt đất, nếu không phải bảo tiêu đến đúng lúc nói không chừng cánh tay sẽ bị cắn đứt. Từ đó trở đi hắn không dám đến gần chó nữa, nhất là loại chó lớn.

“Saul, lại đây.” Âm thanh của Sở Dịch Thần như một lệnh cứu mạng, gọi con chó kia quay lại.